TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
125
NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA QUẢN LÝ ĐÀO TẠO THEO HỌC CHẾ
TÍN CHỈ Ở TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM
PROBLEMS IN THE ADMINISTRATION OF CREDIT-BASED TRAINING
AT THE COLLEGES OF EDUCATION
Lê Quang Sơn
Trường Đại học Sư phạm, Đại học Đà Nẵng
TÓM TẮT
Đào tạo theo học chế tín chỉ là phương thức đào tạo tiên tiến trên thế giới với hàng loạt
các ưu thế như: mềm dẻo; tính chủ động cao của người học; hiệu quả cao; đáp ứng nhu cầu
đa dạng
10 trang |
Chia sẻ: huongnhu95 | Lượt xem: 700 | Lượt tải: 0
Tóm tắt tài liệu Những vấn đề của quản lý đào tạo theo học chế tín chỉ ở trường đại học sư phạm, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
của người học. Việc áp dụng học chế tín chỉ vào đào tạo làm nảy sinh một loạt vấn đề
quản lý liên quan đến toàn bộ các phương diện của đào tạo. Đó là các vấn đề về: quản lý mục
tiêu đào tạo; quản lý nội dung và chương trình đào tạo; quản lý hoạt động dạy của giảng viên; quản lý
hoạt động học của sinh viên; quản lý cơ sở vật chất, tài chính phục vụ dạy học; quản lý môi trường
đào tạo; quản lý các hoạt động phục vụ đào tạo và đảm bảo chất lượng đào tạo. Việc nhận diện các
vấn đề này là tiền đề cho những quyết sách đảm bảo sự vận hành chất lượng và hiệu quả
phương thức đào tạo mới ở các trường Đại học Sư phạm.
ABSTRACT
Credit-based system is a modern training program that has a number of advantages
such as flexibility, learners’ sense of initiatives, high effectiveness and satisfaction of learners’
multi-purpose needs. The application of this credits system to the training process in the
colleges of education has caused a series of administrative problems relating to all the training
dimensions. They are concerned with the administration of numerous areas such as training
objectives, contents, curricula, instructors’ teaching, students’ learning, colleges’ facilities and
financial services, training environments, teaching support activities and quality assurance. The
identification of these problems is an essential prerequisite for pursuing policies of assurance of
effective and high-quality operation of this new academic program in the colleges of education.
1. Đặt vấn đề
Mục tiêu đào tạo của các trường Đại học Sư phạm trong thời kỳ mới là đào tạo
những thầy cô giáo, những cán bộ khoa học có năng lực chuyên môn sâu, có kỹ năng
thực hành giỏi, tự chủ, năng động, sáng tạo, có đạo đức cách mạng, yêu nước và yêu
chủ nghĩa xã hội, có lòng nhân ái, ý thức trách nhiệm, quý trọng và hăng say lao động –
những người chủ của sự nghiệp giáo dục, của công cuộc công nghiệp hóa, hiện đại hóa
đất nước.
Thực hiện mục tiêu này, trong những năm qua hệ thống các trường sư phạm ở
Việt Nam đã có nhiều đổi mới và đã đạt được những thành tựu to lớn, góp phần vào sự
nghiệp xây dựng và phát triển giáo dục, kinh tế, văn hóa, xã hội. Một trong những đổi
mới quan trọng ấy là việc triển khai áp dụng học chế tín chỉ trong đào tạo bậc đại học.
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
126
Với tư cách là một hệ thống đào tạo mềm dẻo, được tổ chức đảm bảo cho mỗi
sinh viên có thể tìm được cách học thích hợp nhất cho mình, đồng thời đảm bảo cho
trường đại học có thể nhanh chóng thích nghi và đáp ứng được những nhu cầu của thực
tiễn cuộc sống, học chế tín chỉ được phát triển và áp dụng vào đào tạo ở các trường đại
học trên thế giới từ rất sớm (từ năm 1872 tại Viện Đại học Harvard, Mỹ).
Ở Việt Nam, từ năm 1987 học chế tín chỉ được áp dụng một phần dưới hình thức
tổ chức môn học theo học phần và đơn vị học trình [8]. Học chế tín chỉ được chính thức
triển khai từ năm 2001 khi Thủ tướng Chính phủ nhấn mạnh học chế tín chỉ như là một
giải pháp để đổi mới giáo dục đại học [9], và được khẳng định trong Luật giáo dục 2005:
“Về chương trình giáo dục: đối với giáo dục nghề nghiệp, giáo dục đại học có thể được
tiến hành theo hình thức tích luỹ tín chỉ hay theo niên chế” [3]. Quyết định 43/2007/QĐ-
BGD&ĐT do Thứ trưởng Bộ GD&ĐT Bành Tiến Long ký ngày 15 tháng 8 năm 2007
“Về việc ban hành Quy chế đào tạo đại học và cao đẳng hệ chính quy theo hệ thống tín
chỉ” chính thức đưa hệ thống tín chỉ vào vận hành trong đào tạo bậc đại học [1].
Việc thay thế hệ thống chương trình đào tạo theo niên chế cứng nhắc bằng hệ
thống chương trình mềm dẻo cấu thành bởi các môđun mà mỗi sinh viên có thể lựa
chọn một cách rộng rãi có thể được xem như sự kiện có tính quyết định đối với hệ thống
quản lý đào tạo ở các trường Đại học Sư phạm. Sự chuyển dịch này kéo theo đòi hỏi
thay đổi căn bản hệ thống quản lý với hàng loạt các vấn đề đặt ra cần giải quyết cấp
bách. Việc nhận diện các vấn đề của quản lý đào tạo theo học chế tín chỉ là tiền đề để
các trường Đại học Sư phạm xây dựng các chính sách, chủ trương đảm bảo sự vận hành
chất lượng và hiệu quả phương thức đào tạo mới.
2. Những vấn đề của quản lý đào tạo theo học chế tín chỉ ở trường ĐHSP
2.1. Đặc thù của đào tạo theo học chế tín chỉ
Hệ thống tín chỉ trong đào tạo đầu tiên được phát triển bởi Viện Đại học
Harvard, Mỹ vào năm 1872. Đến đầu thế kỷ XX hệ thống tín chỉ được áp dụng rộng
trong hầu hết các trường đại học ở Mỹ. Tiếp sau đó hệ thống này được các nước ở Bắc
Mỹ, Nhật Bản, Philippin, Đài Loan, Hàn Quốc, Trung Quốc, Thái Lan, Malaisia,
Indonesia, Ấn Độ và nhiều nước khác lần lượt áp dụng. Năm 1999 Bộ trưởng đặc trách
giáo dục đại học ở 29 nước trong Liên minh châu Âu đã ký Tuyên ngôn Bologna nhằm
hình thành “Không gian Giáo dục đại học Châu Âu” và triển khai áp dụng học chế tín
chỉ trong toàn bộ hệ thống này [7].
Những đặc tính quan trọng nhất của đào tạo theo học chế tín chỉ là: 1) tính liên
thông: đảm bảo kết nối các môn học theo các phương pháp được thừa nhận trong phạm
vi một hệ thống giáo dục; 2) tính chủ động: qua việc chọn lựa từng loại môn học và bố
trí môn học, sinh viên chủ động xây dựng chương trình và kế hoạch học tập phù hợp với
những điều kiện cá nhân của mình; 3) tính khoa học: hệ thống tín chỉ gắn liền việc phân
chia các loại môn học theo logic khoa học; 4) tính thực tiễn, linh hoạt: định kỳ nhà
trường có kế hoạch xem xét lại chương trình học theo hoàn cảnh thực tế - môn học nào
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
127
cần thiết, hữu dụng thì giữ lại, môn học nào lạc hậu, không còn phù hợp thì sửa đổi hoặc
loại bỏ.
Với những đặc tính tích cực như đã nêu, phù hợp với xu hướng dạy học với
người học là trung tâm, việc đào tạo theo học chế tín chỉ đã phát triển một cách nhanh
chóng trên thế giới cũng như ở Việt Nam. Đào tạo theo học chế tín chỉ thể hiện một
loạt các ưu thế so với đào tạo theo niên chế. Có thể tóm tắt những ưu thế đó như sau:
Có hiệu quả đào tạo cao: học chế tín chỉ cho phép ghi nhận kịp thời tiến trình
tích luỹ kiến thức và kỹ năng của sinh viên để dẫn đến văn bằng, sinh viên được chủ
động thiết kế kế hoạch học tập cho mình, tính liên thông giữa các cấp đào tạo đại học và
giữa các ngành đào tạo khác nhau cao, khuyến khích sinh viên từ nhiều nguồn gốc khác
nhau có thể tham gia học đại học một cách thuận lợi.
Có tính mềm dẻo và khả năng thích ứng cao: với học chế tín chỉ, sinh viên có thể
chủ động ghi tên học các học phần khác nhau dựa theo những quy định chung về cơ cấu
và khối lượng của từng lĩnh vực kiến thức, sinh viên dễ dàng thay đổi ngành chuyên
môn trong tiến trình học tập khi thấy cần thiết mà không phải học lại từ đầu, các trường
đại học có thể mở thêm ngành học mới một cách dễ dàng khi nhận được tín hiệu về nhu
cầu của thị trường lao động và tình hình lựa chọn ngành nghề của sinh viên.
Đạt hiệu quả cao về mặt quản lý và giảm giá thành đào tạo: có thể tổ chức
những môn học chung cho sinh viên nhiều trường, nhiều khoa, tránh các môn học trùng
lặp ở nhiều nơi; ngoài ra sinh viên có thể học những môn học lựa chọn ở các khoa khác
nhau. Cách tổ chức như vậy cho phép sử dụng được đội ngũ giảng viên giỏi nhất và
phương tiện tốt nhất cho từng môn học, ngành học.
2.2. Quản lý đào tạo ở trường đại học
Đào tạo, theo Từ điển Bách khoa Việt Nam, là quá trình tác động đến một con
người nhằm làm cho người đó lĩnh hội và nắm vững những tri thức, kĩ năng, kĩ xảo...
một cách có hệ thống để chuẩn bị cho người đó thích nghi với cuộc sống và khả năng
nhận một sự phân công lao động nhất định, góp phần của mình vào việc phát triển xã
hội, duy trì và phát triển nền văn minh của loài người [11].
Đào tạo, cùng với nghiên cứu khoa học và dịch vụ phục vụ cộng đồng, là hoạt
động đặc trưng của trường đại học. Đó là hoạt động chuyển giao có hệ thống, có phương
pháp những kinh nghiệm, những tri thức, những kỹ năng, kỹ xảo nghề nghiệp chuyên
môn, đồng thời bồi dưỡng những phẩm chất đạo đức cần thiết và chuẩn bị tâm thế cho
người học đi vào cuộc sống lao động tự lập và góp phần xây dựng, bảo vệ đất nước.
Đào tạo là hoạt động mang tính phối hợp giữa các chủ thể dạy học (người dạy và
người học), là sự thống nhất hữu cơ giữa hai mặt dạy và học tiến hành trong một cơ sở
giáo dục, mà trong đó tính chất, phạm vi, cấp độ, cấu trúc, quy trình của hoạt động được
quy định một cách chặt chẽ, cụ thể về mục tiêu, chương trình, nội dung, phương pháp,
hình thức tổ chức, cơ sở vật chất và thiết bị dạy học, đánh giá kết quả đào tạo, cũng như
về thời gian và đối tượng đào tạo cụ thể.
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
128
Xét từ góc độ chuyển giao kinh nghiệm, tri thức, kỹ năng, kỹ xảo nghề nghiệp
chuyên môn, bồi dưỡng những phẩm chất đạo đức cần thiết và chuẩn bị tâm thế lao
động cho người học, đào tạo được cấu thành bởi các thành tố cấu trúc gồm mục tiêu, nội
dung, chương trình, phương pháp, phương tiện và hình thức tổ chức các hoạt động đào
tạo.
Quá trình chuyển giao năng lực nghề nghiệp được thực hiện trong hoạt động
cùng nhau của thầy và trò trong một môi trường dạy học xác định. Xét từ góc độ này
đào tạo bao gồm các thành tố: 1) hoạt động dạy của giảng viên; 2) hoạt động học của
sinh viên; và 3) môi trường đào tạo (môi trường vật chất và môi trường tinh thần, môi
trường văn hóa).
Xét từ góc độ quá trình thực hiện nhiệm vụ theo chức năng của nhà trường, đào
tạo bao gồm các khâu: 1) đầu vào: đánh giá nhu cầu đào tạo, xây dựng các chương trình
đào tạo, xây dựng các điều kiện đảm bảo cho việc thực hiện các chương trình đào tạo,
tuyển sinh; 2) các hoạt động đào tạo: dạy học, thực tập, giáo dục, nghiên cứu khoa
học; và 3) đầu ra: kiểm tra, đánh giá kết quả giáo dục và dạy học, xét học vụ và công
nhận tốt nghiệp, cấp phát văn bằng, chứng chỉ, kiểm định và đảm bảo chất lượng đào
tạo.
Quản lý là quá trình tác động có mục đích, có tổ chức của chủ thể quản lý lên
đối tượng quản lý bằng việc vận dụng các chức năng và phương tiện quản lý, nhằm sử
dụng có hiệu quả nhất các tiềm năng và cơ hội của tổ chức để đạt được mục tiêu đặt ra
[10].
Vận dụng khái niệm quản lý vào lĩnh vực đào tạo, có thể hiểu quản lý đào tạo ở
trường đại học là quá trình tác động có mục đích, có kế hoạch của chủ thể quản lý (gồm
các cấp quản lý khác nhau từ Ban giám hiệu, các Phòng, Khoa, đến Tổ bộ môn và từng
giảng viên) lên các đối tượng quản lý (bao gồm giảng viên, sinh viên, cán bộ quản lý
cấp dưới và cán bộ phục vụ đào tạo) thông qua việc vận dụng các chức năng và phương
tiện quản lý nhằm đạt được mục tiêu đào tạo của nhà trường.
Các nội dung quản lý đào tạo ở trường đại học, từ những phân tích ở trên, sẽ bao
gồm một phổ rộng các vấn đề liên quan chặt chẽ với nhau, đan xen vào nhau và tác
động qua lại, chi phối lẫn nhau. Đó là các nội dung sau:
1) Quản lý mục tiêu đào tạo;
2) Quản lý nội dung và chương trình đào tạo;
3) Quản lý hoạt động dạy của giảng viên;
4) Quản lý hoạt động học của sinh viên;
5) Quản lý cơ sở vật chất, tài chính phục vụ dạy học;
6) Quản lý môi trường đào tạo;
7) Quản lý các hoạt động phục vụ đào tạo và đảm bảo chất lượng đào tạo.
Những nội dung này trong khung cảnh quản lý đào tạo tổ chức theo học chế tín
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
129
chỉ ở các trường Đại học sư phạm sẽ đòi hỏi những cách tiếp cận mới, khác biệt với đào
tạo tổ chức theo niên chế hay theo hệ thống học phần và đơn vị học trình.
2.3. Những vấn đề của quản lý đào tạo theo học chế tín chỉ ở trường Đại học Sư
phạm
Ở từng nội dung quản lý đào tạo nêu trên, khi áp dụng học chế tín chỉ trong
trường Đại học Sư phạm, sẽ đặt ra những vấn đề cần quan tâm giải quyết nhằm đảm bảo
cho những ưu thế của phương thức đào tạo mới được phát huy, chất lượng giáo dục và
đào tạo được nâng cao. Đó là những vấn đề sau.
2.3.1. Quản lý mục tiêu đào tạo
Quản lý mục tiêu đào tạo nhằm đảm bảo mục tiêu đào tạo được xây dựng hợp lý
và được thực hiện trọn vẹn. Quản lý mục tiêu đào tạo bắt đầu từ việc xây dựng sứ mạng
và tầm nhìn của nhà trường. Sứ mạng và tầm nhìn được xây dựng trên cơ sở mục tiêu
chung của đào tạo đại học, nhưng phải phản ánh một cách cô đọng, đầy đủ và có sức
thuyết phục mục tiêu cụ thể của nhà trường. Mục tiêu cụ thể của nhà trường sư phạm lại
phải gắn chặt với chuẩn giáo viên các cấp, bậc học, đồng thời phải có tính khả thi, phù
hợp với hoàn cảnh, điều kiện của nhà trường. Việc xây dựng mục tiêu đào tạo cũng phải
đảm bảo tính mềm dẻo, cho phép sinh viên dễ dàng thay đổi ngành chuyên môn trong
tiến trình học tập khi thấy cần thiết.
Trên cơ sở mục tiêu đào tạo cụ thể, trường đại học triển khai xây dựng các
nhiệm vụ đào tạo. Ngoài những nhiệm vụ đào tạo đại học chung như hình thành thế giới
quan khoa học, lý tưởng, ước mơ, hoài bão nghề nghiệp và những phẩm chất đạo đức,
tác phong của người cán bộ khoa học, trường Đại học sư phạm còn phải xây dựng các
yêu cầu riêng về hệ thống tri thức, kỹ năng, kỹ xảo, năng lực nghề nghiệp gắn với sự
nghiệp nhà giáo tương lai của sinh viên.
Mục tiêu và nhiệm vụ đào tạo phải được thường xuyên rà soát, bổ sung, điều
chỉnh và được triển khai thực hiện. Phải xây dựng kế hoạch định kỳ so sánh, đối chiếu
mục tiêu với kết quả đạt được để đánh giá một cách toàn diện hoạt động đào tạo, tìm ra
mặt mạnh, mặt yếu, có biện pháp nâng cao chất lượng đào tạo.
2.3.2. Quản lý nội dung và chương trình đào tạo
Nội dung dạy học ở các trường đại học quy định hệ thống những tri thức cơ bản,
cơ sở và chuyên ngành; quy định hệ thống những kỹ năng, kỹ xảo tương ứng gắn liền
với nghề nghiệp tương lai của sinh viên. Trong quá trình đào tạo ở các trường đại học,
nội dung dạy học tạo nên nội dung cơ bản cho hoạt động giảng dạy của giảng viên và
hoạt động học tập, nghiên cứu của sinh viên. Nó tạo nên nội dung cơ bản cho quá trình
đào tạo ở các trường đại học. Nội dung đào tạo bị chi phối bởi mục tiêu và nhiệm vụ
đào tạo, đồng thời lại phục vụ cho việc thực hiện tốt mục tiêu, nhiệm vụ đào tạo, quy
định việc lựa chọn phương pháp, phương tiện dạy học [2].
Quản lý nội dung và chương trình đào tạo hàm ý các trường đại học phải tổ chức
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
130
xây dựng chương trình đào tạo cho các ngành và chuyên ngành đào tạo của trường mình
trên cơ sở nội dung dạy học và chương trình khung do Bộ GD&ĐT ban hành. Chương
trình đào tạo phản ánh mục tiêu đào tạo cụ thể của nhà trường, đồng thời hướng đến đáp
ứng các nhu cầu về chất lượng nguồn nhân lực của xã hội. Chương trình đào tạo phải
đảm bảo tính mềm dẻo, được cập nhật thường xuyên.
Quản lý chương trình đào tạo hướng đến mục tiêu đảm bảo các chương trình được
thiết kế và thực hiện trọn vẹn với chất lượng và hiệu quả cao nhất trong điều kiện cụ thể
của từng trường. Khi xây dựng chương trình đào tạo phải có sự tham gia của các giảng
viên, cán bộ quản lý, đại diện của các các tổ chức, hội nghề nghiệp và các nhà tuyển dụng
lao động theo quy định. Chương trình đào tạo phải có mục tiêu rõ ràng, cụ thể, cấu trúc
hợp lý, được thiết kế một cách hệ thống, đáp ứng yêu cầu về chuẩn kiến thức, kỹ năng,
thái độ của đào tạo trình độ đại học và đáp ứng linh hoạt nhu cầu nhân lực của ngành giáo
dục. Chương trình đào tạo phải được định kỳ bổ sung, điều chỉnh dựa trên cơ sở tham
khảo các chương trình tiên tiến quốc tế, các ý kiến phản hồi từ phía các nhà tuyển dụng
lao động, người tốt nghiệp, các tổ chức giáo dục và các tổ chức khác nhằm đáp ứng nhu
cầu nguồn nhân lực phát triển giáo dục của địa phương hoặc cả nước.
Trong khuôn khổ học chế tín chỉ chương trình đào tạo phải được thiết kế theo
hướng đảm bảo liên thông với các trình độ đào tạo và chương trình giáo dục khác.
Chương trình đào tạo phải được định kỳ đánh giá và thực hiện cải tiến chất lượng dựa
trên kết quả đánh giá.
2.3.3. Quản lý hoạt động dạy của giảng viên
Trong hoạt động đào tạo ở trường đại học, người giảng viên là chủ thể, giữ vai
trò chủ đạo trong quá trình đào tạo. Giảng viên bằng hoạt động dạy của mình tổ chức,
điều khiển, lãnh đạo hoạt động học tập của sinh viên, đảm bảo cho sinh viên thực hiện
đầy đủ và có chất lượng cao những yêu cầu đã được quy định phù hợp với mục tiêu đào
tạo của mỗi nhà trường.
Quản lý hoạt động dạy bao gồm các nội dung: quản lý việc người giảng viên
thực hiện quy chế đào tạo; quản lý việc sử dụng các phương pháp và hình thức tổ chức
dạy học, phương pháp và hình thức kiểm tra, đánh giá kết quả dạy học.
Trong đào tạo theo học chế tín chỉ quy chế đào tạo có sự thay đổi đáng kể so với
quy chế đào tạo tổ chức theo niên chế. Hệ thống quản lý phải đảm bảo những điểm khác
biệt này được các chủ thể của hoạt động dạy học (giảng viên, cố vấn học tập và sinh
viên) nhận thức đầy đủ và tuân thủ nghiêm túc.
Phương pháp dạy học ở đại học, với tư cách tổ hợp các cách thức hoạt động,
tương tác giữa thầy và trò trong quá trình dạy học nhằm đạt được mục đích dạy học, có
chức năng xác định những phương thức hoạt động dạy và học theo nội dung nhất định
nhằm thực hiện tốt mục tiêu và nhiệm vụ dạy học. Đổi mới phương thức đào tạo đòi hỏi
phải đổi mới phương pháp giảng dạy. Quản lý phương pháp dạy học trong đào tạo theo
học chế tín chỉ hướng đến đảm bảo các phương pháp đào tạo phải góp phần hình thành
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
131
động cơ nhận thức, các phương pháp nhận thức, bồi dưỡng cho sinh viên phương pháp
tự học, tự nghiên cứu để chiếm lĩnh tri thức, nâng cao tính tích cực, độc lập, sáng tạo
của sinh viên, phát huy năng lực vận dụng lý thuyết vào thực tiễn. Dạy học theo phương
pháp nghiên cứu khoa học tỏ ra là một giải pháp hữu hiệu cho mục tiêu này [6].
Kiểm tra, đánh giá là một yếu tố cấu trúc của hoạt động đào tạo. Kết quả kiểm
tra, đánh giá giúp giảng viên và nhà trường xác định mục tiêu đào tạo có phù hợp hay
không, việc giảng dạy của giảng viên có thành công hay không và hoạt động học tập của
sinh viên có hiệu quả hay không. Vì vậy, kiểm tra đánh giá ngoài chức năng là công cụ
để kiểm định chất lượng đào tạo, giúp phân loại sinh viên còn là động lực để thúc đẩy
giảng viên dạy tốt hơn và sinh viên học tốt hơn. Để kiểm tra, đánh giá có thể hoàn thành tốt
các vai trò và chức năng của mình, cần phải xây dựng hệ thống công cụ và quy trình kiểm tra,
đánh giá kết quả học tập của sinh viên cũng như kết quả hoạt động đào tạo của nhà trường một
cách toàn diện, chính xác và khách quan.
2.3.4. Quản lý hoạt động học của sinh viên
Sinh viên, một mặt là đối tượng của hoạt động dạy, mặt khác là chủ thể của hoạt
động nhận thức có tính chất nghiên cứu. Kết quả đào tạo phụ thuộc vào tính tích cực
nhận thức của sinh viên. Một trong những mục tiêu quan trọng của việc áp dụng học chế
tín chỉ là tạo điều kiện để sinh viên phát huy được tối đa vai trò chủ thể trong hoạt động
học tập, nghiên cứu của mình.
Như vậy, quản lý hoạt động học của sinh viên phải đảm bảo sao cho người sinh
viên không chỉ là khách thể của hoạt động dạy mà phải biến thành chủ thể hoạt động
tích cực, độc lập, sáng tạo chiếm lĩnh tri thức, kỹ năng, kỹ xảo và năng lực nghề nghiệp
tương lai.
Những nội dung quản lý hoạt động học của sinh viên bao gồm: đảm bảo sinh
viên thực hiện đầy đủ, chính xác quy chế học tập và rèn luyện; đổi mới phương pháp
học tập; xây dựng phương pháp tự kiểm tra, tự đánh giá phù hợp; hướng dẫn sinh viên
xây dựng mục tiêu và kế hoạch học tập cá nhân.
Nội dung then chốt trong quản lý hoạt động học của sinh viên là đổi mới phương
pháp học tập, nghiên cứu của sinh viên. Việc này được bắt đầu từ việc giảng viên đổi
mới phương pháp dạy học, phương pháp kiểm tra, đánh giá. Giảng viên có nhiệm vụ bồi
dưỡng cho sinh viên phương pháp và kỹ năng tự học ngay trên lớp thông qua việc tạo
điều kiện cho sinh viên bộc lộ khả năng diễn đạt, phân tích, tổng hợp, khái quát, trừu
tượng hoá vấn đề, bồi dưỡng cho sinh viên phương pháp đọc sách, truy cập tài liệu, tóm
tắt, hệ thống hoá tài liệu.
2.3.5. Quản lý cơ sở vật chất, tài chính phục vụ dạy học
Những thay đổi trong hoạt động dạy học khi áp dụng học chế tín chỉ kéo theo sự
thay đổi trong yêu cầu về cơ sở vật chất và tài chính phục vụ đào tạo. Thời gian và nội
dung tự học tăng lên kéo theo những đòi hỏi về không gian tự học, về nguồn tài liệu tra
cứu và học tập, về các phương tiện kỹ thuật phục vụ đào tạo, đặc biệt là các phương tiện
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
132
nghe nhìn và mạng interrnet. Phương pháp dạy học đổi mới theo hướng dạy tự học và
dạy học theo phương pháp nghiên cứu khoa học kéo theo việc thiết kế lại các giáo trình
và tài liệu tham khảo [5]. Kế hoạch dạy học mềm dẻo mang tính cá nhân dẫn đến việc
phải xây dựng lại quy chế tài chính phục vụ dạy học. Sự mềm dẻo của kế hoạch dạy học
cũng kéo theo việc sinh viên không học theo buổi cố định và điều này đòi hỏi phải xây
dựng thêm phòng học và áp dụng quy trình quản lý phòng học, trang thiết bị phù hợp.
Tất cả những điều này là các vấn đề nảy sinh khi áp dụng học chế tín chỉ và đòi hỏi hệ
thống quản lý phải đáp ứng.
Để đáp ứng yêu cầu của phương thức đào tạo mới bản thân không gian nhà
trường phải thay đổi. Một trường đại học phải được thiết kế giống như một thành phố
thu nhỏ, trong đó cán bộ, giảng viên và sinh viên có thể tiến hành các hoạt động giảng
dạy, học tập, nghiên cứu khoa học, giải quyết các nhu cầu sinh hoạt, nghỉ ngơi, giải trí
suốt cả ngày. Thư viện của trường đại học không thể chỉ dừng lại ở mức độ nơi sinh
viên mượn tài liệu học tập, mà phải trở thành trung tâm thông tin tư liệu với các dịch vụ
thông tin, các phòng đọc mở, các phòng độc lập để sinh viên có thể học tập, làm việc
theo nhóm, tổ chức các xemina. Căng tin không chỉ đáp ứng các nhu cầu giải khát, ăn
uống nhẹ, mà phải phục vụ các bữa ăn chính trong ngày từ sáng đến tối. Phải có các khu
thể thao, khu nghỉ ngơi giải trí cho cán bộ và sinh viên. Phải có hệ thống thông tin nội
bộ tốt đảm bảo kịp thời thông báo và thu nhận các thông tin cần thiết.
2.3.6. Quản lý môi trường đào tạo
Môi trường là toàn bộ các yếu tố và điều kiện bao xung quanh và ảnh hưởng đến
con người. Môi trường đào tạo là một khái niệm có nội hàm rộng, bao hàm cả môi
trường vật chất và môi trường tinh thần. Quản lý môi trường đào tạo hàm ý xây dựng
môi trường vật chất – kỹ thuật phục vụ các hoạt động chuyên môn về đào tạo và đời
sống của cán bộ, giảng viên và sinh viên và xây dựng môi trường tâm lý cho việc học.
Môi trường tâm lý thuận lợi cho việc dạy học trong phương thức đào tạo theo
học chế tín chỉ là môi trường trong đó có sự tôn trọng cá nhân; hoạt động sáng tạo nội
tâm được khuyến khích; có sự đối thoại tự do giữa người học với người dạy và cán bộ
quản lý; khoan dung với sự không chắc chắn; hỗ trợ niềm tin; chấp nhận sai lầm của
người học [4]. Một môi trường như vậy khuyến khích được con người bộc lộ và phát
huy hết mọi tiềm năng cá nhân – cả từ phía nhà quản lý, người dạy và người học.
Xây dựng môi trường tâm lý, môi trường tinh thần cho đào tạo gắn liền với việc
xây dựng văn hóa nhà trường.
2.3.7. Quản lý các hoạt động phục vụ đào tạo và đảm bảo chất lượng đào tạo
Khi nhìn nhận đào tạo như trục hoạt động chính của một trường đại học (bên
cạnh nghiên cứu khoa học) thì mọi hoạt động khác đều xoay xung quanh hoạt động đào
tạo và phục vụ cho nó. Các hoạt động phục vụ đào tạo và đảm bảo chất lượng đào tạo,
như vậy, sẽ bao gồm một phổ rộng các hoạt động từ tổ chức đến thông tin, từ quản lý
đến phục vụ, từ marketing đến kiểm định chất lượng.
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
133
Khi một trường đại học chuyển đổi từ đào tạo theo niên chế sang học chế tín chỉ
cấu trúc, vai trò và nhiệm vụ của các bộ phận trong trường sẽ thay đổi. Nảy sinh những
nhiệm vụ mới, đồng thời cũng có một số chức năng, nhiệm vụ của một số bộ phận sẽ
mất đi. Vì vậy, việc sắp xếp tổ chức, phân công, bố trí lại các nhiệm vụ là hết sức cần
thiết.
Đội ngũ quản lý là lực lượng đảm bảo cho hoạt động đào tạo được thực hiện.
Nếu không có đội ngũ này sẽ không có sự tổ chức và quản lý đào tạo. Ở một trường đại
học, đội ngũ cán bộ quản lý đóng vai trò rất quan trọng đối với sự tồn tại và phát triển
của nhà trường. Chính đội ngũ này xác định mục tiêu, sứ mạng và tầm nhìn cho nhà
trường; xây dựng các kế hoạch ngắn hạn, trung hạn và dài hạn; vạch ra các sách lược,
chiến lược cho sự phát triển của nhà trường; và chịu trách nhiệm về những vấn đề do
mình đặt ra. Trong tình hình giáo dục ở nước ta hiện nay, với những đòi hỏi của xã hội
ngày càng cao, sự cạnh tranh trong giáo dục ngày càng mạnh mẽ và quy định ngân sách
nhà nước ngày càng chặt chẽ, thì việc lựa chọn được những bước đi hợp lý là yếu tố
cốt lõi của quản lý đào tạo. Điều này phù thuộc vào năng lực và tầm nhìn của đội ngũ
quản lý.
Đội ngũ nhân viên (các chuyên viên và nhân viên phục vụ) chịu trách nhiệm
thực thi trực tiếp các hoạt động phục vụ đào tạo và kiểm định chất lượng đào tạo. Các
hoạt động này mang tính chuyên nghiệp cao trong đào tạo theo học chế tín chỉ, vì vậy
đội ngũ nhân viên ở trường đại học phải là những người được đào tạo, có trình độ
chuyên môn, nghiệp vụ cao trong lĩnh vực mà mình phụ trách, thường xuyên được tập
huấn, bồi dưỡng nâng cao tay nghề để có khả năng độc lập giải quyết những vấn đề
thường nhật trong công tác quản lý và phục vụ đào tạo.
3. Kết luận
Đào tạo theo học chế tín chỉ là phương thức đào tạo tiên tiến trên thế giới, xây
dựng trên nền tảng tư tưởng hướng vào người học, coi người học là trung tâm của quá
trình dạy - học. Đây là phương thức đào tạo mềm dẻo, tạo điều kiện cho người học thể
hiện tính chủ động rất cao trong quá trình tiếp cận với môn học, tăng cường tính tự chủ,
tự học, tự nghiên cứu cũng như chủ động về mặt thời gian và kế hoạch học tập. Quy
trình đào tạo đáp ứng nhu cầu đa dạng của người học, việc đánh giá chặt chẽ, tiết kiệm
và hiệu quả, thuận lợi cho người học khi muốn chuyển đổi ngành học, trình độ đào tạo
hoặc học liên thông lên cao hơn. Việc áp dụng học chế tín chỉ vào đào tạo kéo theo sự
thay đổi trên toàn bộ các phương diện của đào tạo và ở tất cả các nhân tố liên quan đến
đào tạo. Điều này đòi hỏi từ phía các nhà quản lý những thay đổi căn bản. Việc nhận
diện các vấn đề của quản lý đào tạo theo học chế tín chỉ ở trường Đại học sư phạm là
tiền đề cho những quyết sách đảm bảo sự vận hành chất lượng và hiệu quả phương thức
đào tạo mới.
TẠP CHÍ KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ, ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG - SỐ 6(41).2010
134
TÀI LIỆU THAM KHẢO
[1] Bộ Giáo dục và Đào tạo (2007), Quyết định số 43/2007/QĐ-BGDĐT ngày 15
tháng 8 năm 2007 về Quy chế đào tạo đại học và cao đẳng hệ chính quy theo hệ
thống tín chỉ, Hà Nội.
[2] Đặng Vũ Hoạt, Hà Thị Đức (2004), Lí luận dạy học đại học, NXB Đại học Sư
Phạm, Hà Nội.
[3] Quốc hội nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (2005), Luật Giáo dục sửa
đổi, Hà Nội.
[4] Lê Quang Sơn (2001), Về môi trường tâm lý cho việc học, Kỷ yếu Hội nghị “Quan
hệ giữa đào tạo đại học và thị trường lao động”, ĐN.
[5] Lê Quang Sơn (2004), Mấy suy nghĩ về giáo trình đại học, Tạp chí Khoa học và
Công nghệ, ĐHĐN, số 4(8)/2004.
[6] Lê Quang Sơn (2005), Dạy học theo phương pháp nghiên cứu khoa học – phương
pháp thích hợp với đào tạo ở đại học, Tạp chí Khoa học và Công nghệ, ĐHĐN,
số 1(9)/2005.
[7] Lê Quang Sơn (2010), Đào tạo giáo viên – kinh nghiệm Cộng hòa Liên bang Đức,
Tạp chí Khoa học và Công nghệ, ĐHĐN, số 5(40)/2010.
[8] Lâm Quang Thiệp (2006), “Về việc áp dụng học chế tín chỉ trên thế giới và ở Việt
Nam”, Xây dựng chương trình đào tạo theo tín chỉ có sử dụng Internet, Kỷ yếu hội
thảo, Viện Nghiên cứu Giáo dục.
[9] Thủ tướng Chính phủ (2001), Quyết định số 47/2001/QĐ-TTg ngày 04/4/2001 Quy
hoạch mạng lưới trường đại học, cao đẳng giai đoạn 2001-2010, Hà Nội.
[10] Thái Duy Tuyên (2008), Phương pháp dạy học – truyền thống và đổi mới, NXB
Giáo dục, Hà Nội.
[11] Viện Khoa học Xã hội Việt Nam, Từ điển Bách khoa Toàn thư Việt Nam,
(Website:
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- nhung_van_de_cua_quan_ly_dao_tao_theo_hoc_che_tin_chi_o_truo.pdf